Từ nguyên Satoyama

Khái niệm Satoyama có một số định nghĩa khác nhau. Đầu tiên là sự quản lý rừng thông qua các cộng đồng nông nghiệp địa phương, sử dụng phương pháp cắt tỉa cây rừng.[1] Trong thời kỳ Edo, lá cây được thu thập từ các khu rừng cộng đồng để sử dụng làm phân bón trên các cánh đồng lúa nước. Dân làng cũng sử dụng gỗ để xây dựng, nấu ăn và sưởi ấm. Về sau, Satoyama được định nghĩa không chỉ là những cánh rừng hỗn hợp của cộng đồng mà là toàn bộ cảnh quan dùng cho nông nghiệp. Theo cách hiểu này, Satoyama là tổng thể những cánh rừng hỗn hợp, đồng ruộng lúa nước, lúa cạn, đồng cỏ, sông suối, ao hồ và các khu chứa nước tưới tiêu. Nông dân dùng các đồng cỏ để chăn thả ngựa và gia súc. Sông suối ao hồ và các khu chứa nước đóng một vai trò quan trọng trong việc điều hòa mực nước của đồng ruộng và nuôi thủy sản làm nguồn thức ăn.[2]